Khi gái mới lớn phải lòng… chú hàng xóm
Đang tuổi teen, thậm chí chưa hề biết đến mùi vị của mối tình đầu nhưng Ngọc lại đang dằn vặt và nhớ thương một người đàn ông đáng tuổi bố mình.
Chất giọng nghe vẫn còn rất non nớt, Như Ngọc (18
tuổi, sinh viên năm thứ nhất) không giấu được tâm trạng rối bời khi gọi
điện đến trung tâm tư vấn chia sẻ về “mối tình đơn phương ngang trái”
của mình.
Mẹ mất sớm nên từ bé Ngọc đã là đứa trẻ thiệt thòi và
thiếu thốn tình cảm. Còn bố cô một mình gà trống nuôi con với trăm công
nghìn việc, lại thêm tính khí khô khan nên ông rất ít khi tâm sự, chia
sẻ cùng con gái. Những ngày thơ ấu cho tới bây giờ, người để Ngọc gửi
gắm niềm vui nỗi buồn lại là… chú Hiếu – một người hàng xóm và là bạn
thân lâu năm của bố cô.
Đây không phải là điều khó hiểu. Chú Hiếu có đứa con gái bằng tuổi
Ngọc. Đồng trang lứa, lại nhiều sở thích giống nhau nên từ nhỏ, hai đứa
sớm kết thân, luôn như hình với bóng. Chú Hiếu thì vui tính, cởi mở, đặc
biệt là một ông bố cực kỳ tình cảm. Đôi khi, nhìn cách chú chăm sóc con
gái từ bộ quần áo đến quyển sách, cái bút, hay những lúc hai bố con họ
cười đùa với nhau mà Ngọc không khỏi chạnh lòng. Nhưng chú Hiếu còn là
người tâm lý. Có lẽ hiểu hoàn cảnh gia đình và đoán biết được tâm trạng
của đứa trẻ mồ côi mẹ như Ngọc, nên chú cũng rất yêu quý, quan tâm, coi
cô như con gái mình. Bố Ngọc bận công việc, chú thường xuyên làm tài xế
đưa cả con gái và Ngọc cùng đi học, trưa đến lại đón hai đứa về. Hôm nào
bố Ngọc đi làm muộn, chú đón Ngọc sang nhà ăn cơm cùng luôn. Những bữa
cơm ấy luôn thật vui vẻ, ấm cúng và không biết từ bao giờ, nhà chú Hiếu
đã trở thành ngôi nhà thứ hai, chú Hiếu cũng trở thành một người đặc
biệt với Ngọc.
Không chỉ như một “ông bố nuôi”, chú Hiếu còn là
người bạn để Ngọc trút bầu tâm sự và chia sẻ những mong muốn riêng tư.
Ngọc còn nhớ, hồi năm cuối cấp 2, một lần cô bị lỡ mất kỳ thi học sinh
giỏi mà mình mong chờ bấy lâu. Cô buồn rồi khóc suốt đêm khiến sáng hôm
sau, đôi mắt sưng húp. Thấy vậy chú Hiếu an ủi rất nhiều. Chú thậm chí
còn thu xếp nghỉ làm sớm đến đón Ngọc cùng con gái mình đi khu vui chơi
nhằm giúp Ngọc quên đi chuyện buồn. Đó chỉ là một trong rất nhiều lần
chú Hiếu đã khiến Ngọc thấy ấm lòng và xúc động vô cùng.
Ngọc cũng không thể nào quên được những buổi tối, sau
khi “ăn chực” xong, cô được luyên thuyên hàng giờ với chú Hiếu, được
chú dạy cho cách nên học môn Toán, môn Hóa thế nào, được nghe chú tư vấn
con gái phải cư xử với bạn khác giới ra sao…
“Từ lâu rồi, chú ấy là chỗ dựa tinh thần cho em. Có
chuyện gì dù vui hay buồn thì người đầu tiên em muốn tâm sự chính là chú
ấy”, Ngọc giãi bày.
Ngọc cho biết, tháng 9 vừa qua, cô vừa mới thi đỗ và
nhập học ở một trường Đại học trên Hà Nội. Phải xa nhà, cô cảm thấy vừa
bỡ ngỡ vừa buồn nhớ người thân. Nhưng có trải qua khoảng thời gian này
Ngọc mới phát hiện ra rất một điều thật… điên rồ với cô: cứ mỗi khi ngồi
vào bàn học thì khuôn mặt chú Hiếu lại hiện lên trong đầu khiến cô
không thể nào tập trung được.
“Em cứ nhớ đến những buổi hai chú cháu ngồi nói
chuyện cười đùa vui vẻ, thậm chí nhớ đến phát khóc. Nhiều khi em chỉ
muốn ngay ngày mai bắt xe về nhà để sang thăm chú mà thôi. Càng ngày nỗi
nhớ ấy càng lớn dần lên. Có lẽ em đã… yêu chú mất rồi. Em biết tình cảm
của mình rồi sẽ chẳng đi về đâu, em không dám tâm sự với ai mà cũng
không dám thổ lộ với chú. Nhưng em lại không ngăn cấm được bản thân mình
nhớ chú. Thực sự đây là tình cảm em không mong muốn, em không dám dối
diện với mọi chuyện, còn bố em, còn gia đình chú, còn bạn thân của em
nữa chứ! Giờ em không biết làm sao để thoát khỏi cảm giác này…”.
Theo bác sĩ Hương Quân, cũng là chuyên gia của tổng
đài Sức Khỏe Việt (đường dây nóng 19006690), cảm xúc là thứ không thể ép
buộc được, nó không chịu sự điều khiển của lý trí mà chịu sự chi phối
của con tim. Tuy nhiên, một tình yêu đích thực lại cần có 3 yếu tố: cảm
xúc, lý trí và rung động hormone. Bởi vậy, thực tế tình yêu bị lý trí
tác động rất nhiều.
Con đường tìm đến tình yêu đích thực là một chặng
đường dài. Phạm trù tình yêu khá rộng, không chỉ có tình yêu nam nữ, mà
còn tình yêu gia đình, tình yêu cha con… tất cả cũng chịu sự chi phối
rất nhiều của môi trường sống. Tình cảm của Ngọc với chú hàng xóm là một
tình cảm thiêng liêng, giúp đỡ cô về mặt tinh thần trong suốt nhiều năm
qua. Nhưng như thế chưa đủ để khẳng định đây là tình yêu nam nữ. Ngọc
chớ vội ngộ nhận vì đó có thể là thứ cảm xúc mang nặng tình cảm gia
đình, tình cảm bố con khi chú Hiếu là người bạn lớn tuổi chia sẻ với cô
mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống.
Chú Hiếu là người đàn ông từng trải và tình cảm, hẳn
sẽ luôn cho Ngọc cảm giác tin tưởng, ấm áp thay cho người cha bận bịu lo
toan miếng cơm manh áo của cô, thậm chí còn phần nào bù đắp cả những
thiếu thốn về tình yêu thương người mẹ. Hơn nữa, tâm lý ở lứa tuổi mới
lớn của Ngọc chưa suy nghĩ sâu sắc, cộng thêm những áp lực cuộc sống mà
cô chưa thể tự mình giải quyết, luôn cần tìm đến chú Hiếu như một thói
quen nhiều năm nay. Đó phải chăng là một trong những lý do khiến Ngọc
nhầm tưởng?
Hơn nữa, Ngọc là bạn thân của con gái chú Hiếu, đứng ở
góc độ luân lý, đạo đức thì nếu để người khác biết về “tình yêu ngộ
nhận” này, hậu quả sẽ vô cùng khôn lường.
Ngọc mới vào đại học, vừa bước những bước chân đầu
tiên trong môi trường mới với những bạn bè mới, tình cảm mới, tương lai
đang chào đón cô ở phía trước. Cô nên tự tin đón nhận, rồi thời gian sẽ
giúp cô trưởng thành hơn. Có thể sau này nhìn lại, Ngọc chỉ coi đây là
một tình cảm đẹp, một chút bồng bột ngây thơ của tuổi mới lớn. Còn mối
quan hệ giữa Ngọc và chú hàng xóm nếu luôn duy trì ở mức độ đúng mực như
một người cha, một người tri kỷ thì đó sẽ là nguồn động viên lớn, giúp
cô vững bước trong cuộc sống sau này.